TPO - Ông Nguyễn Đức Long, Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Hòe Nhai, đến nhận công tác và giữ chức vụ Giám đốc Bệnh viện đa khoa Xanh Pôn trực thuộc Sở Y tế.
(TNO) Sáng 4.3, trao đổi với báo giới, ông Đoàn Hữu Nghị - Giám đốc Bệnh viện E (Hà Nội) cho hay: Lúc 20 giờ ngày 1.3, bệnh viện có tiếp nhận và điều trị cho bệnh nhân Đào Quang Minh (50 tuổi) - Giám đốc Bệnh viện Thanh Nhàn. Ông Minh nhập viện trong tình trạng nguy kịch, mất nhiều máu. Trên người ông Minh có 5 vết chém, trong đó có một vết chém chí mạng…
Cũng theo Giám đốc Bệnh viện E, do cùng đi với ông Minh còn có một số bác sĩ khác, nên ngay sau khi ông Minh bị chém, mọi người đã kịp thời tiến hành sơ cứu, cầm máu kịp thời, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Tới sáng ngày 4.3, sức khoẻ của ông Minh đã hồi phục và nói chuyện được.
Nơi ông Minh đang nằm điều trị, ngoài những bác sĩ trực tiếp điều trị, người nhà tới thăm hỏi, những trường hợp khác khi lại gần đều bị hỏi xét rất kỹ. Được biết, hiện phía cơ quan công an đang cắt cử lực lượng bảo vệ nghiêm ngặt nơi ông Minh nằm điều trị, phòng trường hợp xấu có thể xảy ra.
Trong khi đó, bà Hoàng Thị Ngọc Trâm (54 tuổi) - Phó giám đốc Bệnh viện Thanh Nhàn, người đi cùng chuyến ô tô với ông Minh tối hôm xảy ra sự việc cho hay: trên ô tô hôm đó có tất cả 6 người. Khi xe dừng lại nghỉ ngơi ở dọc đường trên Quốc lộ 2 (thuộc địa bàn thôn Thạch Lỗi, xã Thanh Xuân, H.Sóc Sơn, TP.Hà Nội), mọi người cùng xuống. Khi xe chuẩn bị nổ máy đi tiếp, anh Minh là người đi sau, chưa kịp bước chân lên cửa xe thì bất ngờ xuất hiện một người đàn ông cao to, đầu đội mũ bảo hiểm, mặt bịt kín bằng khẩu trang, tay cầm dao xông tới chém liên tiếp vào người anh Minh.
Nơi ông Minh nằm điều trị được bảo vệ nghiêm ngặt - Ảnh: Hà An
Cũng theo những người đi cùng chuyến xe hôm đó, tên thủ ác ra tay rất nhanh, tàn độc và chỉ nhằm vào mỗi ông Minh. Do vậy mà khi thấy ông Minh gục xuống thì tên này liền bỏ đi, chứ không quay sang tấn công những người đi cùng xe hay có ý đồ cướp giật tài sản. Sau khi ra tay, tên này đã chạy về phía đồng bọn đi xe máy chờ gần đó để tẩu thoát về hướng ngã ba Thạch Lỗi (xã Thanh Xuân, H.Sóc Sơn).
Vẫn theo những người đi cùng xe cho hay, trên một đoạn đường dài, họ có nghe thấy người tài xế nói có người đi xe máy bám theo và chiếu đèn vào gương ô tô. Nhưng khi đó mọi người chỉ nghĩ là người dân tham gia giao thông bình thường.
Theo thông tin ban đầu từ phía cơ quan công an, nhiều khả năng đây là vụ án giết người do mâu thuẫn thù tức. Trước đó kẻ thủ ác đã bám theo xe của ông Đào Quang Minh cả một chặng đường dài. Tới khi phát hiện chiếc ô tô dừng lại, ông Minh ra khỏi xe, tên này liền lập tức lao tới, dùng dao tấn công với tính chất côn đồ và quyết liệt.
“Đi mở cửa lớn của Alibaba ra đi.” Cố Mạc cười bĩu môi nói.
“Anh phải cam đoan sẽ không dọa em!” Tiếu Nhiễm vô cùng kiêu ngạo nói.
Hơn nửa đêm, Cố Mạc lại đi đưa quà gì cho cô chứ?
“Anh cam đoan, tuyệt đối không phải là quà gì đáng sợ.” Cố Mạc cưng chiều nhéo hai má Tiếu Nhiễm.
“Không phải là hoa tươi à?” Tiếu Nhiễm tò mò dò hỏi.
Tiếu Nhiễm tò mò nhìn Cố Mạc, liền nhảy xuống khỏi chân anh chạy về phía cửa.
Mở cửa, cô lập tức kinh ngạc tròn mặt, che miệng lui về phía sau.
Cố Mạc đi đến, cười ôm hông cô:”Thích không?”
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, gật đầu thật mạnh với Cố Mạc.
Cố Mạc nhận lấy xe đồ ăn, nói cảm ơn với phục vụ, rồi đóng cửa lại, kéo xe đồ ăn vào trong.
“Chú, sao anh lại biết em thích ăn canh Ma Lạt?” Tiếu Nhiễm ôm lấy thắt lưng Cố Mạc từ phía sau, dán mặt lên lưng anh, cảm động nói.
“Anh biết đọc suy nghĩ.” Cố Mạc cười trả lời.
Anh xoay người, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Tiếu Nhiễm.
TIếu Nhiễm kiễng mũi chân, nhanh chóng hôn Cố Mạc một chút, rồi kéo xe đồ ăn lại gần, cầm lấy bát nhỏ gắp một chút đồ ăn, sau đó ngẩng đầu cười hỏi Cố Mạc:”Anh lợi hại như vậy, muốn ăn cay hay ít cay?”
“Cho anh?” Cố Mạc nhíu mi, cười hỏi.
“Đương nhiên!” Tiếu Nhiễm khẽ cười hỏi.
“Giống em là được rồi.” Cố Mạc ngồi đối diện với Tiếu Nhiễm, thỏa mãn cười nói.
Tiếu Nhiễm thả một chút dầu ớt vào trong bát rồi đưa cho Cố Mạc.
Cố Mạc vẻ mặt hạnh phúc nhận lấy, uống thử một ngụm:”Thật là cay.”
“Là anh nói muốn ăn giống em mà.” TIếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
Cố Mạc nhìn thấy Tiếu Nhiễm chỉ bỏ một nửa chỗ dầu ớt lúc nãy vào bát mình, liền bất mãn sẵng giọng: “Như vậy mà gọi là giống nhau sao?”
“Cân nặng của anh gấp đôi em, cho nên muốn giảm đi thì phải ăn cay gấp đôi rồi.” Tiếu Nhiễm xấu xa cười nói.
“Anh cho anh giảm câm, là thuốc độc anh cũng uống.” Cố Mạc cười nói xong, liền thỏa mãn ăn hết.
“Chú, khách sạn lớn như ZG này sao có thể có canh Ma Lạt?” Tiếu Nhiễm vừa vui vẻ ăn, vừa tò mò hỏi.
Cô nhớ đồ ăn vặt này chỉ có bán ở chợ đêm thôi.
Nhưng, Cố Mạc không cho cô đi chợ đêm, đồ ăn ở nơi đó không vệ sinh, hơn nữa sự việc thịt chuột gần đây nhất đã làm cho người ta sợ hãi.
Trong trí nhớ lần trước ăn canh Ma Lạt là ăn cùng với Ninh Hạo, là chuyện thật lâu về trước.
“Chỉ cần em thích, đến sao trên trời anh cũng có thể hái xuống cho em. Huống chi là canh Ma Lạt?” Cố Mạc bình tĩnh trả lời.
Tiếu Nhiễm cảm động đôi mắt đẹp cong lên, cười hạnh phúc.
“Chú, lời yêu thương của anh thật là làm cho người ta cảm động.”
“Lời yêu thương?” Cố Mạc tròn mặt có chút mơ màng.
“Đương nhiên cũng được tính rồi!” Tiếu Nhiễm khoa trương gật đầu.
“Vậy tính đi” Cố Mạc nhếch đôi môi mỏng, ý cười lặng lẽ nơi khóe môi lan tràn.
Tiếu Nhiễm gắp cho Cố Mạc một miếng thịt bò, cười nói:”Cái này ngon, anh nếm thử đi.”
Cố Mạc được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
Trước kia đều là anh chăm sóc cô trên bàn ăn. Tự dưng được cô chăm lại một lần, làm cho anh vô cùng cảm động.
“Em là cho anh ăn thịt bò, không cần nhìn em như vậy.” Tiếu Nhiễm chống tay đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn, nghịch ngợm nói, “Tuy rằng em rất đẹp, anh cũng nên dè dặt một chút!”
“Anh dè dặt á?” Cố Mạc cười hỏi.
Tiếu Nhiễm gắp một miếng đậu phụ, trực tiếp bỏ vào miệng Cố Mạc:”Anh không hiểu tình cảm như vậy, em không yêu nữa!”
Cố Mạc nuốt đậu phũ, cưng chiều nói:”Đúng là anh không hiểu tình cảm. Người đẹp, chỉ cần nhìn em anh đã thấy no rồi.”
Hai người vui vẻ thưởng thức đồ ăn.